Chuyện đời thường

Chuyện Cây bông gòn


 

 

Có những cái bẫy được thiết lập sẵn trên hành trình phát triển tâm linh của chúng ta. Nó tồn tại ở đó để giúp chúng ta nhận ra vị trí hiện tại của mình hoặc đánh thức chúng ra khỏi sự tự phụ vì nghĩ rằng bản thân đã ở trạng thái đỉnh cao đến nỗi không phải e ngại bất cứ điều gì. Nó xuất hiện khi chúng ta mất cảnh giác nhất. Đừng quên rằng, lên càng cao thì bài học thử thách cho chúng ta càng phức tạp, nó không giống bất cứ điều gì bạn từng trải qua trước đó. Nó khiến tôi phải thốt lên kinh ngạc “Quá đỉnh!”bởi những mê trận trong suy tưởng và cảm xúc của mình. Đó, là một cuộc chiến giữa Ego và cái “tôi” thức tỉnh, là sự kéo chúng ta trở lại với lập trình cũ và niềm khát khao giải phóng bản thân của cái “tôi” thức tỉnh. Đây là một câu chuyện về sự đối đầu của Ego và cái tôi đó dưới vỏ bọc kẹo ngọt mang danh nghĩa “những rung động tình yêu”.

Đó là một buổi chiều se lạnh khi tôi đang nằm trên chiếc xích đu ngoài sân, ngắm nhìn những đám mây đang lướt qua trên đầu và tự cố mường tượng rằng không phải mây đang trôi mà do trái đất đang quay. Cảm nhận những chuyển động của vũ trụ, làn gió xuyên qua từng tán lá rồi vuốt nhẹ lên mặt tôi, cảm giác yêu đời đến lạ, tôi được bao bọc trong tình yêu của đất trời. Rồi bỗng nhiên, một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, tầm mắt tôi bất giác bị nó thu hút, mãi dõi theo nó về phương xa, “hình như là chuyến bay từ Nam ra Bắc” tôi thầm nghĩ. Tôi ngồi dậy và đi vào nhà, một cảm giác xao xuyến chưa từng xảy ra bỗng nhiên nổi lên trong lòng, cảm giác như một ai đó đang đến rất gần tôi, tôi nhắm mắt lại và cảm nhận, lưu luyến mãi “Người đó, người mà tôi đang chờ đợi đang đến với tôi, rất gần rồi”. Tôi mỉm cười, phải đến gần 30 phút cảm giác ấy mới chậm rãi tan biến. Tôi khẽ bần thần và chợt nhớ đến tụ bài tiên tri tôi tự trải cho mình vào buổi sáng hôm nay: Một người đàn ông – Món quà. Có lẽ thực sự nó không phải là điều ngẫu nhiên.

Chiều hôm sau, khi đang lướt Facebook, một bài đăng của nhóm New Day, New Me, New Life bỗng nhảy ra trước mắt tôi. Tôi thờ ơ kéo xuống, dạo này tôi không có tâm trạng để đọc những bài đăng chủ đề chữa lành cho lắm, nó khá bão hòa. Tôi kéo, tôi kéo, sau đó, bài đăng đó lại hiện lên trước mắt tôi lần 2 rồi lần 3, tôi quyết định vào tương tác một chút. Bạn biết đấy, mọi câu chuyện đều bắt đầu bằng sự tò mò :))

Có vẻ như post này đang đề cập đến một anh trai nào đó đang khá được chào đón (bởi cả phái nam và phái nữ), tôi cảm thấy khá thú vị, bèn kéo click vào trang cá nhân của anh này để biết thêm chút thông tin. Oops… Omg… That’s Amazing! Thật không ngờ, anh ấy lại là đồng hương của tôi, chúng tôi đang ở cùng một thành phố. Tôi đã từng ao ước rất nhiều về việc có một người bạn tâm linh đồng hành cùng mình. Đây…có phải là vũ trụ đang đáp lại lời cầu nguyện của tôi không? Vũ trụ number one!!!!

Và rồi tôi bắt chuyện với anh ấy, khi anh ấy trả lời tôi cười không ngậm nổi miệng, khi anh ấy im lặng tôi buồn bã. Mọi thứ xảy ra xung quanh tôi và anh ấy giống như định mệnh, tôi cảm nhận được những dấu hiệu từ vũ trụ. Điều đó càng cổ vũ tôi trong quyết định theo đuổi anh ấy – chuyện mà trước đó tôi chưa bao giờ làm. Tôi mê mẩn cảm giác chìm đắm trong tình yêu huyễn hoặc. Tựa như cây non gặp mùa xuân. Tôi tin rằng đây là định mệnh, nhưng anh ấy lại không cảm nhận được như vậy. Anh nói rằng anh trân trọng tình cảm của tôi, anh bảo tôi cứ thoải mái chứ đừng mong đợi quá nhiều, anh nhắc nhở tôi đây chỉ là một cái trap từ vũ trụ và bảo tôi tự tưởng tượng quá nhiều. Tôi Bạch dương, còn anh Song ngư. Tôi nhiều lửa, còn anh như một đầm nước. Dường như cho dù tôi cố thắp lên bao nhiêu là lửa, thì anh cũng có thể dễ dàng dập tắt bấy nhiêu lần. Tôi mê man, còn anh quá tỉnh táo. Quãng thời gian tôi mắc kẹt trong cảm xúc “thích” đó, chỉ vỏn vẹn có 5 ngày nhưng số lần tôi trải bài về tình yêu cho bản thân nhiều khôn kể. Tôi hỏi về mối quan hệ của bản thân và anh ấy, rồi hỏi về cảm giác của anh ấy đối với tôi. Những thông điệp thường ngày rõ ràng nay trở nên rối rắm khó hiểu. Tôi biết, mình bị Ego quấy phá. Tôi đang không ở trong trạng thái đón nhận để chạm được đến tần số của những người hướng dẫn của mình. Tôi đang cố chấp.

Nhận thức về việc mình cố chấp, giống như tia sáng lóe lên trong màn đêm yên tĩnh. Tôi bắt đầu cố gắng quan sát chính mình. Đây là một hành động dễ dàng và thường xuyên trước khi gặp anh nhưng bây giờ lại khó không tưởng. Tôi đưa ý thức của bản thân tách khỏi cơ thể và quan sát bản thân từ vị trí của người ngoài cuộc. Tôi nhìn thấy một cô gái đang chìm đắm trong cảm xúc thích từ cái nhìn đầu tiên mà không hiểu vì sao. Tôi nhìn thấy Ego đang miệt mài thêu dệt nên những tấm lưới bao lấy tôi nhỏ bé. Và giờ tôi biết, nó đang sợ hãi, sợ hãi khi tôi dần dần thoát khỏi sự khống chế của nó. Sợ hãi tôi sẽ đưa nó tới một vùng trời mới mà nó chưa bao giờ được biết. Sợ hãi một New life đang ở ngay trước mắt. Tôi chợt vỡ lẽ, thì ra bấy lâu nay Ego của tôi vẫn đang nằm im chờ thời, nó chỉ đợi lúc tôi mất cảnh giác nhất. Vào thời điểm tôi đang mở lòng đón nhận những tín hiệu từ vũ trụ, nó đã lẻn vào tâm trí tôi và dệt nên một tấm lưới khổng lồ để chờ tôi nhảy vào.

Không phải tự nhiên mà anh xuất hiện. Anh vẫn luôn ở đó. Nhưng chúng tôi chưa đến thời điểm để chạm mặt. Và đây chính là lúc mọi an bài lặng lẽ được diễn ra. Anh bước đến, cùng với những “Synchronicity” của vũ trụ. Tôi chưa gặp anh, nên khả năng thích một người từ cái nhìn đầu tiên trở nên vô căn cứ. Tôi bắt đầu nhận ra, cứ mỗi lần bị từ chối, điều thực sự níu giữ tôi ở lại chính là những “Synchronicity” này. Tôi đã cô đơn quá lâu. Tôi luôn nói mình ổn với sự một mình vì tôi có đầy đủ tình yêu dành cho bản thân, tôi trọn vẹn. Nhưng tôi đã lãng quên những niềm cô đơn bất chợt trỗi dậy khi không tìm thấy sự đồng điệu về quan điểm tâm linh trong những người bên cạnh mình. Và tôi đã không nhận ra mình đã mòn mỏi chờ đợi một người bạn đồng hành đến nỗi khi có một người như vậy xuất hiện, bản thân đã cố chấp đến nỗi chỉ muốn giam cầm anh ấy bên người dưới danh nghĩa của tình yêu. Ego đã nhìn ra điều đó. Nó hiểu tôi và tôi cũng hiểu nó. Bởi vậy khi những suy nghĩ về một viễn cảnh tương lai an toàn trong mối quan hệ bền vững với một người trong ngành như mong muốn của phụ huynh và những người xung quanh để nhận được sự hài lòng từ họ lóe lên trong đầu tôi, “nếu là anh thì cũng được” tôi đã nghĩ như vậy, tôi chợt nhận ra có một điều gì đó không đúng đang diễn ra, đi ngược lại với toàn bộ mong muốn và định hướng mà tôi đã rõ ràng từ lúc bắt đầu thức tỉnh – Tôi muốn đi trên con đường của riêng mình. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lóe lên trong một phút chốc rồi lại chìm sâu vào bóng tối. Cảm giác gắn kết với anh vẫn chiếm chủ đạo. Thật may mắn anh đã ở đây chứ không phải một người đàn ông khác. Anh là một người tử tế và tốt bụng, anh là Soulfamily của tôi. Chúng tôi đã có một buổi gặp mặt trò chuyện để làm rõ vấn đề tôi đang gặp phải. Cảm giác khi gặp anh giống như vén một bức màn nhung để đối diện với ánh sáng mặt trời. Bỏ qua những Synchronicity và những cảm xúc sinh ra từ chúng, ấn tượng về lần đầu gặp anh là cảm giác bình yên thoải mái, không có tim đập mạnh, không có ngượng ngùng xấu hổ. Tôi chợt nhớ đến lá bài “Not For You” mà tôi đã bắt được khi nhận thông điệp từ những người hướng dẫn cùa mình. Chỉ có một cái nắp cho một ấm trà, và đây có thể không phải là cái vừa vặn nhất. Sự từ chối chính là sự bảo vệ từ Vũ trụ. Có lẽ, chúng tôi thực sự không phải là người mà đối phương đang chờ đợi.

Chúng tôi trò chuyện như những người anh em trong nhà. Anh kể cho tôi biết rằng có rất nhiều bạn đã gặp phải tình huống giống tôi, cũng là cảm giác ai đó đang đến, có bạn còn gặp phải trai xấu và rằng điều đó hoàn toàn bình thường trên hành trình này, anh hoàn toàn thấu hiểu. Tôi nhìn anh, chợt nhận ra lý do vì sao vũ trụ gửi anh đến. Tôi khá khó tính và khó tiếp cận, tôi có thể tám nhảm linh tinh với một người trên mạng xã hội cả ngày nếu hứng thú nhưng nói đến gặp mặt thì chưa từng. Các mối quan hệ của tôi ngoại trừ những người bạn chơi lâu năm thì còn lại khá hời hợt. Người có thể mang đến cho tôi cảm giác yên bình khi ngồi cạnh ngay từ lần đầu tiên như anh quả thật chưa có. Cho đến tận giờ phút này, khi mọi chuyện đã lắng xuống, những bài học về chính bản thân mình được ngộ ra sau sự hội ngộ của anh vẫn chưa được tôi tiêu hóa hết. Tôi đã cố trốn tránh cảm giác kết nối với anh vì sợ ego của mình quấy phá. Nhưng bây giờ tôi sẽ không như vậy. Tôi biết ơn anh, biết ơn sự xuất hiện của anh đã đánh thức tôi ra khỏi sự tự phụ để nhìn thấy những góc khuất còn lẩn tránh trong con người mình cần được chữa lành, biết ơn anh đã tỉnh táo và lí trí để kéo tôi lại, biết ơn anh đã kiên nhẫn với sự khờ dại của tôi. Cảm ơn anh, gia đình linh hồn của tôi!

Gửi đến anh với những yêu thương và biết ơn!

Ngày 30/11/2020

Meliora tùy bút

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

error: Content is protected !!